Văn nhân là thế sao?

. nhi nuong

Văn chương là cách gọi của những người biết làm thơ, biết làm văn, họ gắn bó với văn chương. Theo nghĩa rộng hơn, từ literati có thể được dùng để chỉ những người có đời sống tinh thần gắn liền với nghệ thuật: văn học và nghệ sĩ. cũng ở trường nghĩa này, nhà văn còn gợi ra liên tưởng về vẻ đẹp của tư tưởng, tâm hồn, tình cảm, lối sống và văn hóa, tri thức của người được nói đến. Tóm lại, nói đến nhà văn là nói đến một “người mẫu mực” với những phẩm chất tốt đẹp, cao quý. họ làm đẹp, họ sống trong cái đẹp và họ sống để làm đẹp.

Tuy nhiên, trước những phẩm chất biểu tượng cao quý và đáng khâm phục ấy, nhà văn đã ít nhiều trở thành một khái niệm bị lợi dụng, hoán vị và làm bình phong cho những thứ phản văn học. Với tinh thần nhìn trước và nói thật, chúng tôi mạnh dạn đưa ra những cách đối trọng này.

nếu ai đó đã từng chứng kiến ​​một số sự kiện trọng đại của giới văn nghệ (đại hội, hội thảo, tọa đàm …) hẳn sẽ không khỏi ngạc nhiên, thậm chí là kinh ngạc trước sự hỗn loạn, vô tổ chức và văn hóa vô học của các “nền văn học” (chúng tôi đặt chúng trong dấu ngoặc kép). khét tiếng nhất là tình trạng không ai nghe ai, người nói tục nói tục, người làm việc của mình, làm việc của mình, trên bục chỉ nói, ở dưới công chúng quay, quay, cười, nói, chụp ảnh. , bắt tay. khung cảnh rất lộn xộn. người ta không thấy sự sang trọng, lịch lãm của người viết văn, không thấy sự tôn trọng dành cho người ăn mặc khách, không thấy sự nghiêm túc của người trí thức, lễ độ tiết độ, đoan trang của người có văn hóa, chữ nghĩa. .. thóa mạ sau lưng, gièm pha, yêu cầu hỗ trợ, bình luận khiếm nhã kèm theo con mắt tò mò và suy nghĩ không đẹp ẩn sâu trong lòng đố kỵ, ghen ghét hay thù hận của bạn có thể tìm thấy ở đây. Điều hài hước hơn nữa là họ có thể nói điều đó trước mặt nhau, nhưng trong lòng họ lại nghĩ khác và quay lại, lẩm bẩm một mình về chàng trai hư mà mình vừa bắt tay.

Chúng là những biểu hiện thường ngày vẫn có thể được đặt sang một bên khi đối mặt với những thành tựu văn học và nghệ thuật to lớn mà chúng mang lại. tuy nhiên, nếu nhìn kỹ thì hóa ra anh với cô, anh này, anh kia, văn chương và ngôn từ không có gì đáng kể. Một vài tờ rơi in vội để đáp ứng những yêu cầu khắt khe trong hồ sơ đăng ký thành viên của một hiệp hội nào đó, nếu không được đem đi tặng, chắc chắn sẽ là một món ăn cho mối mọt. nhưng cho đi, có sách ở đây mà không thấy một câu, một bài hay một ý tưởng nào đáng để dừng lại. người viết văn phải có năng khiếu văn chương, phải có phẩm chất chứ không phải chỉ cần siêng năng, ngôn từ nghệ thuật phải khác lời văn thông thường.

Một vấn đề khác cũng cần được đề cập ở đây là tầm vóc và sự đóng góp của giới văn nghệ sĩ, trí thức vào hệ giá trị của cộng đồng. các đối tượng được đề cập dường như cũng quá khiêm tốn trong tuyên bố này. không những không đóng góp được gì mà còn lớn tiếng chỉ trích, trù dập, bới móc, bới lông tìm vết, thiếu tinh thần xây dựng, coi mọi thứ là phế thải, là đồ hư hỏng, chỉ đáng vứt đi. ở đó, chúng ta thấy thiếu vắng tinh thần công bằng, lương tri và hoài bão của người trí thức trong việc cải tạo xã hội và nâng cao giá trị nhân văn. họ chỉ làm phức tạp thêm tình hình, rồi họ tiếp tục chỉ trích ầm ĩ cái mớ hỗn độn đó với giọng điệu của một con người ở đây là người trong sáng, khôn ngoan, tài giỏi, cấp tiến … có hiện tượng gây cười hơn. nghĩa là một số văn nhân đồng thời (hoặc đồng thời là văn nhân), khi còn đương chức, không dám nói, chỉ thầm cầu an, cầu lợi. Khi đã đến lúc anh ta từ chức, anh ta quay lại vu khống và bôi nhọ những thứ mà bản thân anh ta đã nhúng tay vào trước đó. Xét riêng về thái độ, một trí thức như vậy không công bằng với chính mình. đôi khi anh ta giả vờ là cao quý, tính khí thất thường và ngay thẳng, trong khi thực tế bàn tay của anh ta cũng dính chàm, linh hồn của anh ta đã bị bán cho quỷ dữ. nhiều trí thức trước đây ăn theo, hưởng ân huệ của ai đó, nay gặp xui xẻo, họ lại vu khống, hành động như chưa từng được ăn quả, vuốt ve những lời lẽ sáo rỗng. Trí thức thông minh nghĩa là biết phân biệt đúng sai, biết đâu là đúng, biết đi tìm chân lý. nhưng, nhiều người mang danh trí thức, văn nhân nhưng lại chỉ biết ăn theo, ăn bám để lấy số; vai, ngón chân hoặc bụng sưng lên để chúng ta có thể di chuyển chỗ này chỗ khác, không phải “vừa phải”. Đôi khi tôi tự hỏi, ngược lại, một người được mệnh danh là nhà văn, nghệ sĩ, trí thức, cố gắng tìm kiếm những gì mình đã đóng góp cho thế giới, anh ta không tìm thấy nó ngoại trừ luận án tiến sĩ đã được ký gửi từ khi còn ở trong nước. quả cầu. thư viện và không ai nhìn vào nó kể từ đó.

Câu hỏi là: tại sao nó xảy ra? Như đã nói, văn chương là khái niệm chỉ sự sang trọng, quý phái và danh giá. chính vì vậy nó cũng là nơi để những kẻ tiểu nhân và phản nhân lợi dụng chen chân vào. người ta cố gắng bằng mọi cách để được gọi là nhà văn, để đánh bóng tên tuổi của mình, để vươn lên một tầm cao khác, một hệ giá trị khác. thì cùng với những thứ “văn chương” hỗn tạp này, một bộ phận khác cũng bị trộn lẫn, đó là dân nhậu và bạn bè, được gọi bằng cái tên mỹ miều là “văn chương thơ phú”. ồn ào, náo nhiệt, rượu bia, ma túy (xì gà, rượu tây thì đặc biệt hơn), và những mùi hương hơi nam tính và nữ tính. những cái vuốt ve, những lời tâng bốc, những lời hứa hẹn của những kẻ môi giới để bước vào thế giới văn chương đổi lại đó có thể là một cuộc nhậu nhẹt ở bến tàu, một dịch vụ nào đó, tiền bạc hay tình yêu… đừng nói là không. >

tuy nhiên, có gì sai khi bỏ qua những tệ nạn đi kèm với nó và cố gắng bước vào thế giới văn học, trở thành một nhà văn, thực sự tử tế và cao thượng? vấn đề nằm ở năng lực và tư cách của người muốn thâm nhập vào lĩnh vực giá trị đó.

Xưa nay, nhà văn vẫn được coi là những người biết làm thơ và văn xuôi, tức là biết sáng tạo ra cái đẹp. nhưng, bản chất của sáng tạo là mới, khác biệt, độc đáo, không lặp lại, khác biệt, không trùng lặp … thúc đẩy sự nảy sinh cá tính, tinh thần dấn thân khám phá thế giới và tự khám phá của người nghệ sĩ – nhà văn. . để tồn tại như một giá trị, nó cần phải độc đáo và khác biệt. vì vậy, văn học nghệ thuật là nơi nuôi dưỡng, bồi đắp tinh thần tự do, phóng khoáng, tìm kiếm những giá trị mới, khác biệt. Tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng này, mọi thứ đã đảo lộn. tự do, cá nhân, khác biệt (đến sự khác biệt) vốn là phẩm chất của sự sáng tạo là nơi ẩn chứa những hành vi cẩu thả, vô học, phản văn hóa, hỗn loạn, vô tổ chức, vô kỷ luật, không ý thức, lập dị, thậm chí lừa đảo đạo đức giả. những biểu hiện này không thể hiện cá tính của nghệ sĩ, chúng không chứng minh được sự tự do của con người và từ trường sáng tạo. cũng không phải là bất cứ thứ gì khác có giá trị. nếu quan sát kỹ, chúng ta sẽ thấy đó là sự thiếu hiểu biết của những người tự cho mình là “văn học”. nhận thức đó có nghĩa là gì? còn gì hơn là sự ngu dốt và ảo tưởng với sức mạnh của dục vọng và sự tầm thường của tri thức trên một nền tảng văn hóa hời hợt. Bạn nghĩ một nhà văn nên thế này, cá tính nên thế này, tự do nên thế này? thật buồn và thật buồn cho họ.

n.n

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button