từ khi còn là một đứa trẻ, chắc chắn bạn đã ít nhất một lần nghe thấy từ “ước mơ”. Em mơ làm bác sĩ, em mơ làm giáo viên hay em mơ làm phi hành gia. Tóm lại, ước mơ của chúng tôi được xác định là một nghề đặc biệt mà chúng tôi yêu thích, một hình tượng lý tưởng tốt đẹp mà chúng tôi theo đuổi. nhưng khi lớn lên, khi bước ra khỏi cánh cổng trường đại học, khi bước vào trường đời, chắc hẳn nhiều người sẽ bật cười vì những ước mơ thuở bé quá mơ hồ, quá trẻ con; nhiều người kiên trì và theo đuổi ước mơ của mình cho đến cùng vì họ tin rằng đây là lý do chính để sống và là khát vọng lớn nhất của họ.
Còn tôi, tôi đã từng có ý tưởng và mong muốn trở thành một tiếp viên hàng không, MC hay một nhà ngoại giao vì tôi muốn được đứng trước ống kính máy quay, được đi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều người. Trong một tiết học văn ở trường trung học, khi được hỏi về ước mơ của mình, tôi đã thành thật trả lời câu hỏi này như những suy nghĩ của bản thân. và bạn biết tôi nhận được gì không?
Lên đại học, tôi lập kế hoạch để hiện thực hóa tất cả những lo lắng và trở ngại của mình. Có lần tôi tổ chức chương trình cho một hội sinh viên tình nguyện ở Hà Nội, nơi có rất nhiều bạn tình nguyện viên như tôi. Tôi cũng có đặc ân tổ chức một số lớp học đóng vai trong lớp học. và mình cũng đã dám nộp hồ sơ thi mc nhưng đã bỏ cuộc vào phút cuối. Có lẽ điều kỳ lạ nhất là tôi đang theo học chính ngôi trường sẽ biến một trong những điều ước của tôi thành hiện thực: Học viện ngoại giao. Về phần tiếp viên, cô ấy ở khá xa và có lẽ cũng không có cơ hội cho tôi lúc này.
Nhưng khi chuẩn bị bước vào năm cuối đại học, tôi nhận ra rằng mình sẽ không thể làm được nếu chỉ thích, khao khát và ước mơ. Tôi đã hiểu để trở thành một nhà ngoại giao, tôi cần có kỹ năng, phẩm chất và trên hết là lòng dũng cảm chính trị! Tôi đã hiểu làm thế nào để trở thành một tv mc. Tôi phải chạm vào thực tế, phải khéo léo trong cách cư xử, lời nói phải chính xác như thế nào. Tôi nhận ra một vài yếu tố khi người khác nhắc đến ước mơ của mình: giọng nói hay, chính xác; ưa nhìn và có thể tạo ra sức hút. và bạn biết câu trả lời khi họ hỏi tôi trước lớp về ước mơ của tôi: cả lớp cười và gọi tôi là tiếp viên chân ngắn. Tất nhiên là hơi đau nhưng tôi chấp nhận sự thật là tôi thấp bé, lại xuất thân từ nông thôn nên giọng nói của tôi không thể chính xác như các bạn sống ở thành phố. thực ra tôi thấy rằng tất cả những lý do đưa ra đều là chủ quan, chúng ta sẽ làm những việc chúng ta muốn ở một mức độ nào đó nếu chúng ta thực sự muốn làm, nếu chúng ta thực sự muốn làm nó, chúng ta có đủ kiên nhẫn và kiên trì. đó là sự thật.
và hôm nay, khi xem ảnh các chuyến đi và trải nghiệm, tôi có thể tìm thấy câu trả lời thực sự cho câu hỏi “ước mơ của tôi là gì?” Tôi đã khám phá ra điểm chung, điểm mấu chốt của những nghề tôi muốn làm: giao tiếp với mọi người, đi du lịch nhiều nơi và bước chân đến những vùng đất mới. đó có lẽ là câu trả lời tốt nhất và thực tế nhất mà tôi tìm thấy trong suốt nhiều năm, và đó vốn dĩ là mong muốn của tôi. hóa ra bây giờ 21 tuổi tôi đã nhận ra ước mơ không phải là cái gì đó quá to tát, ước mơ không nhất thiết phải là một ngành nghề cụ thể, ước mơ không cần phải lớn lao, ước mơ ước mơ đến từ chính chúng ta. đam mê và sở thích những giấc mơ khiến chúng ta hạnh phúc.
Nói đến đây, tôi thấy rằng mặc dù cuộc sống hiện nay, chủ nghĩa cá nhân đã nổi lên như một hiện tượng, nhưng vẫn còn nhiều bạn trẻ ỷ lại vào cha mẹ, nhiều cha mẹ ép buộc con cái. bằng nghề nghiệp, họ đi theo con đường mà họ hướng dẫn để xử dụng thiện ác, thiện ác, thiện ác, con cái họ có cảm thấy hạnh phúc hay không, con cái họ có khả năng làm được điều đó hay không. Tôi cảm thấy may mắn khi bố mẹ cho phép tôi tự quyết định con đường học tập và hướng đi của mình. vì không ai ngoài chính chúng ta mới là người quyết định cuộc đời của chính mình, tương lai của chính mình, bố mẹ hay bạn bè của mình, không ai có thể chịu trách nhiệm về cuộc đời của một người khác. Liên quan đến lịch sử gần đây khi những người có quyền lực và công chức gián tiếp “giết chết” ước mơ và con đường tự lập của các bạn trẻ vào đại học, tôi cứ ngỡ đó là câu chuyện của những năm trước đây, nhưng thật đáng buồn, ở thế kỷ 21 vẫn còn thiết nghĩ, vẫn có những quyền lực áp đặt và lạm dụng chức vụ như thế!
Tôi chưa thể làm được nhiều việc để đóng góp cho xã hội này, nhưng tôi nhận thấy rằng nhận thức và suy nghĩ của mình là rất đúng đắn, và tôi vẫn chưa thể trở thành một người thầy, một người thầy để tư vấn cho người khác. , Tôi chỉ đang mở lòng và chia sẻ với bạn câu chuyện của chính mình. từ đó, tôi hy vọng bạn nhìn thấy chính mình trong câu chuyện này và thử tự hỏi mình câu hỏi tương tự. tôi phát hiện ra một điều rằng bạn sẽ thực sự hạnh phúc khi làm những việc mà bạn có khả năng và năng lực cũng như phần thưởng cho những năm làm việc chăm chỉ của bạn.
Nghĩ lại, tôi không nhận ra mình đã vui và háo hức như thế nào về chuyến đi, cuộc hành trình đến một vùng đất mới; Tôi không nhận ra cảm giác say mê khi trở thành người nắm bắt nụ cười của mọi người. về bản chất, những thứ tưởng chừng như bình thường chúng ta luôn hiện đại hóa và lý tưởng hóa, nên dường như hạnh phúc và niềm vui giản đơn nhất chúng ta thường buông bỏ. chúng ta chỉ cảm thấy thực sự hạnh phúc khi được làm những gì mình thích và thấy được niềm hạnh phúc lan tỏa trong những người xung quanh. giấc ngủ không đơn giản và phức tạp như vậy, nó chỉ ẩn hiện đâu đó, lẩn khuất trong đầu ta, ẩn nấp sau những biến cố, sau cuộc sống đời thường, nhưng vì nó không đủ mạnh nên ta không ngại để ý đến nó.
vì vậy, kể từ bây giờ, tôi sẽ từng bước giải quyết câu hỏi ước mơ mà tôi đã tự hỏi mình trong suốt nhiều năm, tôi tin rằng tôi có thể làm được điều đó với sự nỗ lực, nhận thức đúng đắn và công việc cũng như sự thăng tiến của nó. Thất bại là lẽ đương nhiên trong cuộc sống mà hầu như ai cũng phải trải qua, đừng để nó cản trở việc đạt được ước mơ chân thật nhất của bạn. Tôi đã từng nghe một câu nói rất hay bằng tiếng Anh: “Khi thứ gì đó vỡ ra, tôi xin lỗi nó không có nghĩa gì cả”, dịch là khi thứ gì đó vỡ ra, nó không tồn tại nữa, vì vậy xin lỗi là vô nghĩa. . Chúng ta đừng đợi đến khi chúng ta già đi, khi chúng ta không còn công việc gì nữa cho đến khi chúng ta không còn khỏe mạnh, trẻ trung như bây giờ, chúng ta mới hối hận về những quyết định của quá khứ, rằng chúng ta tiếc nuối về những ước mơ còn dang dở chưa thành hiện thực. Nếu bạn có tư duy đúng đắn hôm nay, bạn sẽ tiến gần hơn một bước tới ước mơ của mình vào ngày mai.
tác giả: của tôi
kết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link: https://www.facebook.com/girlonfire.hoangchoaikhihoanghonbuongxuong
–
Bạn đam mê viết lách, nhận giải thưởng (tổng giá trị 21 triệu đồng / tháng, sách, giải thưởng tác động xã hội) và muốn tạo thương hiệu cá nhân cho hàng triệu người trong cộng đồng ybox.vn? xem chi tiết tại link: http://bit.ly/triethoctuoitre-info
(*) bản quyền bài viết thuộc cuộc thi triết lý tuổi trẻ do ybox đồng sáng lập và tổ chức. khi chia sẻ cần trích dẫn nguồn ghi rõ họ tên tác giả và nguồn là “tên tác giả – nguồn: triết lý tuổi trẻ”. Các bài viết có cú pháp không đầy đủ sẽ không được chấp nhận và nên bị loại bỏ.