Thần thức| Giác Ngộ Online

nsgn – một căn hộ trong nhà tôi, một gia đình hình ảnh đã gặp nhau. Họ chỉ có hai người con, một trai và một gái. Một buổi chiều tháng Năm, cậu bé đang đi học về thì bị một chiếc xe tải tông vào đầu. Khi cậu bé vừa mất, người chị ngủ say và thấy cậu bé quay lại, chỉ toàn thân với tứ chi chứ không còn đầu. khi gia đình nghe tin và nhận được xác thì thật chỉ có mình tôi. đầu tiên, bạn phải sử dụng một túi nhựa để thu thập một cái gì đó hoặc một chút.

Khi cha tôi mất, gia đình tôi không chỉ thấy ông ấy lúc nửa đêm, mà cả buổi trưa. mở mắt ra và nhìn, không ngủ và mơ.

Đối với một người có tầm nhìn xa về mọi hiện tượng, những điều đó không có gì lạ. Đối với những người bình thường như tôi, những trường hợp này cho tôi cảm giác “ngoài thân hình hàng chục ký này thì phải có thứ gì khác”. nhưng thực sự có một cái gì đó khác. con người và các tôn giáo khác gọi nó là “linh hồn”. Kinh Phật gọi đó là “thức” hay “nghiệp”. gọi là “thần thức” vì nó vượt ra ngoài tầm nhìn thông thường của con người, nó là “nghiệp chướng” vì thần thức này nằm trong tay nghiệp báo.

“Linh hồn” không khác “nghiệp” nếu hai khái niệm này chỉ để chỉ bộ phận của cơ thể con người, có một thứ sở hữu cơ thể đó. nhưng đi sâu vào bản chất mà mỗi triết học đã quan niệm thì chúng không giống nhau. với tư cách là một hiện tượng học phụ1 “họ phủ nhận sự tồn tại độc lập của tâm trí và linh hồn. họ cho rằng thể xác là thực thể tồn tại duy nhất, tâm trí và linh hồn chỉ là hiện tượng thứ yếu, chỉ tồn tại khi thể xác tồn tại vĩnh cửu là ảo ảnh không có thực. ”

descartes, khái niệm “cơ thể và tinh thần là hai thực thể riêng biệt, khác nhau và thực theo cách riêng của chúng” v.v.

theo quan điểm của nhà Phật, nghiệp không phải là một số loại hiện tượng thứ cấp như thuyết phụ thuộc lẫn nhau tuyên bố, cũng không độc lập với cơ thể như descartes tuyên bố.

do nhân duyên nào mà được gọi là thần thức?

được gọi là “thần”, bởi vì hành vi của ý thức này rất vi tế và khó biết. và “nhận thức”, vị phật nói, “Ý bạn là ý nghĩa của nhận thức là gì? chúng có những hạt giống nảy mầm. của tri thức trí tuệ, được gọi là chánh niệm. do đó trí tuệ sinh ra được gọi là nhận thức, và sau đó có sự sống tiếp xúc. Do tri thức biết đau khổ thì gọi là thức. rồi thiện ác. hay biết cảnh giới thiện ác, nên gọi là ý thức. như từ một hạt giống nảy mầm. thân này được nhận ra, do đó mà được gọi là thức. thức, gốc của nó. là trí tuệ. trí tuệ là sự sử dụng của chân tướng thanh tịnh, không sinh, không phân biệt, thức vốn là trí tuệ, nhưng do nó sinh khởi và phân biệt nên gọi là tri kiến ​​sinh, là thức như biển cuồng gọi là sóng. tăng và phân biệt, tri thức trở thành thức. biết khổ, biết cảnh giới thiện ác … là nói về mặt phân biệt của ý thức. Có khổ và có vui. ity do trí tuệ sinh khởi rồi mới có khổ đau và hạnh phúc, rồi do bám víu vào khổ đó mà tạo tác thiện ác ở đời, trong đó có thân chứng ngộ. thể đạt được giúp chúng ta biết rằng có sự tỉnh giác.

Ý thức đó trông như thế nào?

Đức Phật nói rằng tâm thức không có hình tướng, cũng không thể nhìn thấy nó qua hình thức. “Điều này là tốt! giống như yếu tố gió tuy không có hình tướng, không thể thấy được, nhưng do nhân duyên mà biểu hiện ra. Nó có nghĩa là gì? nó giống như gió thổi và làm rung chuyển cây cối. nó thổi vào các vách đá và bờ sông và tạo ra tiếng ồn. do nhân duyên nóng lạnh phát sinh, bạn có thể cảm nhận được. nhưng thân gió chẳng thấy… ý thức thế gian2 cũng vậy. không thể nhìn thấy bằng màu sắc. cũng không có thi thể. nó chỉ là do lối vào như một cơ thể biểu hiện. giới này cũng vậy ”3. sự xuất hiện, cũng như thân thể vật chất của thần thức, mà chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng không phải là không có. Kinh điển nói: “Người có linh kiến ​​chân chính thấy được sự tỉnh giác này ” 4. tuy nó không có ngoại hình, nhưng nó đủ quyến rũ để phô ra hình dạng của nó. tuy nói là hiện ra hình thức, nhưng trên thực tế không có hình thức nhìn thấy, chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh chung quanh mới biết có thần thức. giống như gió, không có những thứ như lá rơi, xào xạc, cảm thấy lạnh trong người, thấy tóc bay, v.v … thì không thể nhận biết được gió. Chỉ nhờ những tướng đó mà chúng ta mới biết rằng có gió. nhưng những tướng đó không phải là gió. Không phải vì những dấu hiệu này mà gió thành có màu 5. Chỉ cần tin tưởng vào những tướng đó thì mới có gió.

“lối vào” đề cập đến nơi mà ý thức biểu hiện. với quan điểm kép về thế giới, đó là nơi mà ý thức tham gia. lấy nơi đó làm cơ thể của chính mình, vì vậy dường như có một cách, nhưng nó thực sự không phải vậy.

thế giới của tâm thức, vùng đất này được gọi là cảm xúc của thế giới pháp

vùng đất này, chỉ dành cho thế giới tình dục mà chúng ta đang sống ở đây. trong cảnh giới này, nhận thức còn được gọi là “cảm giác chạm”.

“tuổi thọ”, chỉ dành cho việc mua lại. hấp thụ như thế nào, không có cách nào, chỉ thông qua cảm giác mà biết có hấp thụ. có ba “kiếp”: hạnh phúc, khổ đau, không hạnh phúc cũng không đau khổ. “to touch” là chạm vào. đó là phần “tiếp xúc” của mái nhà. ba loại sắp đặt – trần – thức hòa hợp, còn gọi là xúc. vì căn – mái – nhận biết – liên hệ nên có sự sống. “sự sống” hiện có và “sự tiếp xúc” giúp biết rằng phần ý thức này đang hiện hữu. Đó là lý do tại sao người chết không biết đau, không sướng, nóng, lạnh, mắt không thấy hình hài, tai không nghe được âm thanh. vì thần thức đã theo nghiệp mới có thân xác khác.

Mặc dù nó được gọi là pháp giới của cảm giác, nó không chỉ tiếp xúc với cảm giác mà tạo thành biểu hiện của tâm thức. chúng đều là biểu hiện của ý thức. từ sắc thân đến tư tưởng, cảnh giới của sáu đối tượng, v.v. 6. nhưng xúc và thọ có phần quyết định là có thân, nên nói là “pháp giới chi xúc”.

ý thức đến, đi, di chuyển và hủy diệt như thế nào?

Với cái nhìn xuyên suốt nghiệp lực của chúng sinh, tất cả các pháp đều có sự xuất hiện của sinh, tử, đến và đi. với tầm nhìn của trung tâm, bản chất của các pháp không sinh, không diệt, không đến, không đi. cái thấy đến và đi, sinh ra và biến mất là do ảo ảnh, không phải bản chất của sự vật. ý thức cũng không ngoại lệ.

Đức Phật dùng ví dụ về hương và gió để giải thích cách thức đến và đi. “Ví dụ, giới luật phong thủy có thể di chuyển mùi hương, vì vậy chúng ta biết rằng gió thổi hương thơm của bông hoa này, nhưng giới luật phong thủy này thực sự không mang lại hương thơm của hoa, cũng không phải không có. gió mà hương hoa có thể vươn tới. mùi không nồng, gió không mạnh, khứu giác không nồng. thế giới của gió, chỉ dành cho gió. hương, gió và vô sắc chỉ bản chất của những thứ đó. bản chất của các pháp là không. chỉ vì những điều kiện mà hoàn thành thành công. nó đủ tốt. không may mắn chút nào. Sự hội tụ của các nhân và duyên này cho thấy rằng các pháp không có gốc của riêng nó, mà gốc của tất cả các pháp là tâm. mọi thứ giống như ngủ và mơ, trong giấc mơ có đến và đi, sinh và chết, nhưng trong thực tế không có đến, đi, sinh hay mất. thấy đến, đi, sinh và diệt là do cái thấy của chúng ta bị vô minh chi phối. Do sự ngủ mê của vô minh, chúng ta thấy đến, đi, sinh và diệt.

bây giờ bạn có thể sử dụng một số ví dụ để chứng minh rằng không có tới lui, mà là tới lui.

Chúng tôi nhìn thấy từng con sóng từ xa xô vào bờ, như thể gió đang đẩy nước ra biển. trên thực tế, những giọt nước ở vị trí ngoài khơi không hề di chuyển. nó chỉ di chuyển xung quanh tại chỗ. điều khiến tôi nghĩ rằng có một sự thay đổi là sự truyền năng lượng. năng lượng đi đến đâu thì nước ở đó sẽ lăn tăn. con sóng này nối tiếp con sóng kia mà cứ ngỡ như có nước ngoài vào bờ.

hoặc như những bóng đèn chiếu sáng dọc theo biển quảng cáo. bóng đèn nào thực sự ở vị trí bóng đèn đó? chỉ là đèn trước tắt mở, nhường chỗ cho đèn đuôi bật tắt vân vân … việc xuất hiện ánh sáng như vậy khiến người ta giống như đèn chạy xung quanh biển quảng cáo. thực sự không có bóng chạy. chỉ là quả bóng đáng yêu sáng sủa còn quả bóng không đáng yêu thì xỉn màu, tạo cảm giác quả bóng đang chạy.

Điều tương tự cũng xảy ra với ý thức. bởi sức mạnh của nghiệp và gió của vô minh, có thân, sắc, cảm, xúc, v.v., thấy thân này, thân khác, địa ngục, ngạ quỷ, chư thiên, rồng, ma, v.v …, mà chúng ta. nghĩ trong họ như thần thức rời khỏi cơ thể này đến cơ thể khác, đi từ cảnh giới này sang cảnh giới khác. thực sự không có cuộn, chỉ cần duyên dáng đủ để xuất hiện. cơ thể có tình trạng gì và vương quốc của tình trạng đó.

duy nhất thuyết trí tuệ nói: ‘ nghiệp khét tiếng là nguyên nhân, phiền não làm điều kiện để thọ quả thô trong ba cõi, thân thọ mạng dài hay ngắn. do sức nhân duyên có giới hạn, nên gọi là đoạn sanh tử ”7. kinh doanh bất hợp pháp giống như năng lượng. phiền não như gió. Do nhân duyên đó, ý thức dường như đã chuyển động và thay đổi. nhưng không phải vậy, giống như ngủ và mộng, nhưng có cảnh giới khác nhau.

mối quan hệ giữa ý thức và cơ thể

các bài kinh nói: “ Như trong gương, thân thể được phản chiếu, như đúc trong tượng “. gương và khuôn chỉ cho ý thức. tranh và tượng tượng trưng cho cơ thể của chúng sinh. thức và thể xác có mối quan hệ như gương, khuôn thành tượng. Kinh điển nói: “ cơ thể con người được sinh ra bởi khả năng của ý thức. những cấu tạo của cơ thể được tạo ra bởi ý thức tạo ra cơ thể. ông còn nói: “ thức này tự sinh ra thân mình rồi tự tạo nghiệp, giống như con tằm nhả tơ của chính mình, nó cũng hủy hoại thân mình và chuyển sang thân khác ”. rằng sinh và tạo nghiệp là nhân quả với sanh tử luân hồi. thân này chết thì có thân khác, tu hành không ngừng.

các bài kinh nói: “ Chúng sinh nhận quả báo tùy theo nghiệp lực của mình. Dòng tâm thức tiếp tục giữ thân không ngừng, cho đến khi kết thúc, thần thức liền xả tứ đại. Tùy theo nghiệp lực Nó chuyển giao.” Cũng giống như việc mang sữa và nước đi nấu, do tác dụng của nhiệt, nước sữa và chất béo bị phân tán, khi chúng sinh chết đi, do nghiệp lực chúng phải hình thành, thức và các yếu tố nhập vào, mỗi thứ phân tán. là sở y, giữ gìn giới luật, chánh pháp, thiện ác nghiệp báo và không chịu quả báo khác ”.

Ý thức là nền tảng để có một cơ thể và tạo ra nghiệp. nhưng nghiệp là thứ quyết định cơ thể chết đi hay cơ thể được sinh ra. nếu nghiệp báo hết thì thân của nghiệp đó sẽ bị tiêu diệt. báo nghiệp nào cho thân nhân duyên của nghiệp đó. nghiệp là những gì chúng sinh đã tạo ra trong cuộc đời. được huấn luyện như hạt giống được lưu trữ trong cơ quan.

bà. thanh de, mẹ của đại thánh Kiền liên, do giận quá khứ gieo lời nguyền ác độc, nên trong kiếp hiện tại có hành vi hủy hoại thanh tịnh của chư Tăng, bị quả báo từ. Địa ngục. . nhưng do nguyên nhân thu thập cúng dường tăng can gạo năm xưa nên sư trụ trì đã tái sinh cô làm con trai lúc bấy giờ tu cô và đắc đạo, cầu xin các vị la hán có năng lực che chở cho cô và làm cho cô. đã khai mở tâm trí và được sinh lên cõi trời. vì nhân ác mà có quả báo đọa địa ngục. Do tham lam mà bát cơm biến thành lửa. Do nhân duyên mở, cô ấy được tái sinh lên các cõi trời.

Khi cô ấy được sinh ra trên thiên đàng, nghiệp chướng của cô ấy từ địa ngục đã kết thúc. quả già được trả cho. nó nói rằng thác nước được sinh ra, cơ thể, gốc rễ và thế giới vô sinh biến mất, để lại không gian cho nghiệp mới xuất hiện. nghiệp đó đến từ nguyên nhân của một tấm lòng rộng mở, nhờ đó mà xuất hiện thân thể, căn cơ và cảnh giới của chư thiên. giống như đóng vai vua của địa ngục, anh ta có khuôn mặt, quần áo của vua địa ngục, và cảnh ở trong địa ngục. đóng vai phật về cõi tịnh độ, mặt mũi y phục giống phật, cảnh cũng là phật tịnh độ. nhưng diễn viên vẫn vậy, không phải là vua của địa ngục cũng không phải là vị phật. công thức này giống nhau. tuy đạt đến cảnh giới thiện ác nhưng không nhiễm thiện ác.

Kinh nói: Thần thức này nên được xem như ánh sáng mặt trời, chiếu vào những xác chết không trong sạch và chúng không bị ô uế, nhưng tạp chất không rời khỏi ánh sáng mặt trời. còn gì nữa! thức nhục dục này tuy sinh nơi ô uế, ăn đồ ô uế, sanh trong lòng chó, heo, v.v. nhưng lương tâm này không bị ô nhiễm bởi sự thối nát này ”.

Không chỉ ý thức tạo ra cơ thể, mà tất cả chúng đều duy trì ý thức biến đổi. giác – trần – thức, không phải ai cũng hết ý thức. chúng là các pháp duyên khởi, nên chúng có cùng có, có không, có không. Khi một người chết, từ bỏ cơ thể cũng có nghĩa là từ bỏ vương quốc của cơ thể đó. không chỉ đầu hàng mà còn cả vương quốc. chúng ta nhìn thấy người chết nhưng vương quốc vẫn còn, bởi vì đó là cái nhìn của chúng ta, không nhiều vương quốc như cái nhìn của người chết, mặc dù họ có cùng tình trạng với tôi khi họ còn sống.

đối với những người bình thường, việc tạo ra sinh tử liên tục bởi ý thức là vô tận. chỉ khi nào đạt được định lực để tiêu diệt nhận thức về cuộc sống và tình cảm của các vị A la hán và các bậc thánh cao siêu, thì sinh tử mới chấm dứt. Kinh điển nói: “Giống như khi mặt trời mọc, mọi bóng tối đều bị tiêu diệt. khi mặt trời lặn, bóng tối bao trùm. mặt trời chỉ để chiếu sáng. bóng tối chỉ cho ý thức tạo ra cơ thể. ý thức ẩn, ý thức tạo ra cơ thể liên tục. khi ý thức biểu hiện, ý thức ngừng tạo ra cơ thể. danh thức hay ý thức nghiệp không còn nữa. do khía cạnh ngẫu nhiên này nói rằng “ bóng tối đó không phải là vĩnh viễn cũng không phải là không vĩnh viễn. tương tự như vậy, ý thức này sinh ra cơ thể như bóng tối rời khỏi ánh sáng. khi sinh ra cũng vậy. nó không nhìn thấy ý thức này, nhưng nhận biết cơ thể này. không phải là vĩnh viễn, bởi vì khi bạn ở trong địa vị của một vị la-hán hoặc giác ngộ hoàn toàn, nhận thức này không còn ở đó nữa. không phải không có định vĩnh viễn, bởi vì tâm phàm phu thay đổi biến đổi liên tục, nếu không tu hành mà đắc thánh, thức này tạo thành vô tận.

Làm thế nào để ý thức rời khỏi cơ thể cũ và có một cơ thể mới?

phật nói: “ Thần thức của người chết đó sắp chuyển động, nắm bắt xúc, thọ, v.v … cùng với giới luật rồi sẽ có kiếp khác. Xin cha mẹ hòa hợp rồi mới biết có thần thức.” . Ý thức đó phải biết ngay rằng có cảm giác tiếp xúc và hòa hợp trở thành ”.

theo chu kỳ duyên khởi thứ mười hai, yếu tố đầu tiên là vô minh, yếu tố tiếp theo là hành, nhận thức, danh và sắc, sáu lối vào, xúc, thọ, ham muốn, chấp thủ, trở thành, sinh, lão và tử.

đi từ cội nguồn đầu tiên, là chân thân pháp thân vĩnh viễn, rồi vô minh là phần nghiệp của vô minh được đề cập trong đại thừa phát sinh đức tin , chỉ là một tư tưởng vô thức sơ khai. . vô thức, tình cảm chuyển động đó là “hành động”. bởi sự chuyển động đó, cơ thể thanh tịnh trở thành “tâm thức”. từ đó có núi non, đại địa và thế giới chúng sinh.

Khi có núi non, đại địa và thế giới chúng sinh, vòng tuần hoàn của nhân quả vẫn tiếp tục: do vô minh mà chúng sinh tạo nghiệp, đó là “hành”. sự thiếu hiểu biết giúp tung ra những giao dịch tốt và xấu để chính thức cảm nhận được thành quả của kiếp sau. nghiệp tốt và xấu phát sinh gọi là “hành”. có ba điều: hành động của cơ thể, hành động của lời nói và hành động của tâm trí. vô minh và hành là hai thứ làm lộ ra các hạt giống của năm thức quả, danh-sắc, sáu lối vào, xúc và thọ trong tâm tánh, và sau đó là các hạt giống thức, danh-sắc, sáu lối vào, xúc và thọ cho. tự vươn lên ý thức. danh-sắc, sáu lối vào, sự tiếp xúc và lối sống tùy thuộc vào kết quả trong tương lai 8.

tức là từ ý thức vô minh tiếp tục phát sinh, sinh ra ý thức (dị thức). ý thức này là kết quả của những việc làm tốt và xấu từ kiếp trước. do những nghiệp tốt, xấu trong kiếp trước, thụ thai trong kiếp hiện tại. bào thai lớn lên có hình dạng được gọi là “tên và hình dạng”. khi có đủ sáu giác quan về mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý thì gọi là “lối vào thứ mười sáu”. sáu giác quan tiếp xúc với sáu trần, bao gồm sáu thức. ba thứ này hòa hợp với nhau, gọi là “xúc”. do “xúc” mà có khổ đau, hạnh phúc … thì đó là “thọ”. từ “cuộc sống” mà có cái gì đó thích hoặc không thích là “tình yêu”. từ “tình yêu” sinh ra “bàn tay”. “người bảo vệ” khiến cho đời sau, gọi là “được”, làm theo. do “hữu thể” mà có sinh, lão, bệnh, tử. do đó, có sự liên tục từ đời này sang đời khác. các tầng trời, các vương quốc động vật, v.v., là vô hạn, không thể diễn tả được.

ý thức tồn tại, nhưng vì nó không có hình thức, nên nó không thể được nhìn thấy. chờ đợi để có một cơ thể và hơn hết là “tiếp xúc” và “sự sống”, để có thể cảm nhận nó. nó nên nói “ nhờ sự hòa hợp của cha mẹ, chỉ khi đó ý thức mới được biết đến. ý thức đó nên biết ngay rằng có xúc giác và hòa hợp trở thành ”.

nghiệp chướng của chúng sinh đã tạo ra trong cuộc đời, là nguyên nhân quyết định để “thần thức” có được vương quốc tiếp theo. nhất là lúc lâm chung, các nghiệp mạnh sẽ chi phối và quyết định điều đó. như lúc lâm chung (cận tử nghiệp), do tiếp xúc hoặc bên ngoài hoặc trong tâm mà người chết sinh ra sân hận, thì cơn giận đó quyết định phần nghiệp của cha mẹ là nơi sinh ra mình. nếu sự tức giận là nguyên nhân của loài bốn chân có lông, thì hình ảnh huyết thống của cha và mẹ mà thần thức gán cho nó là loài bốn chân có lông. Nói một cách chính xác, nguyên nhân của sự tức giận sẽ làm cho yếu tố ý thức biểu hiện như là cơ thể của loài bốn chân có lông với vương quốc liên kết. bởi vì “xúc” và “thọ” gây ra hiện tượng sân hận, v.v … nên nói: “ Thần thức của người chết đó sắp chuyển, nắm lấy xúc, xúc, v.v.>” . đó là phần “ giữ liên lạc “.

với các thế giới khác ” thì “giới luật” chỉ những hạt giống trong kho tàng tâm thức. bất cứ suy nghĩ hay hành động nào được lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ để lại dấu ấn trong tâm trí, gọi là hạt giống. cụm hạt (nơi cất giữ hạt) gọi là nội tạng, có tên gọi khác là tâm. thực hành sân hận có mầm mống của sân hận. tập hát có hạt hát v.v. đây là bộ phận của hạt ở đâu, hình dạng như thế nào? nghiệp chướng của chúng sinh không thấy được, chỉ khi đủ duyên mới xuất hiện. khi một người sắp chết, sức mạnh của hạt giống mạnh mẽ sẽ bắt giữ kiếp sau của người đó, nhưng những hạt giống khác vẫn sẽ theo sau, chúng sẽ không bị mất đi. nó nên nói “… với các giới luật và sau đó có một cuộc sống khác ”.

Bởi vì nghiệp mạnh có sức chi phối mạnh mẽ đến hiện thân của thần thức, bậc thiện tri thức dạy con người: “bình thường bạn nên làm việc thiện, niệm phật, tụng kinh, ngồi thiền, v.v … nghiệp tốt có thể chi phối sự liên hệ của bạn” “” và cuộc sống “. khi tiếp xúc và cuộc sống được bình yên, thoải mái và bình yên thì cõi sau sẽ tốt đẹp. nếu bạn chết trong tâm trạng nhớ nhà, đau khổ và nhất là sợ hãi thì bạn sẽ dễ đọa lạc trong tam giới ma quỷ. những vương quốc đó đến từ đâu? chính là từ trung tâm biến hóa xuất hiện. nếu thành tạo oan gia, khi nhân duyên hội đủ, kết quả chắc chắn sẽ không thể siêu thoát.

thêm chi tiết…

Vào cuối cuộc đời, ý thức này được giữ lại bởi nghiệp, sau đó là nghiệp này và khi cái chết đó giống như của một người chết, định có thể có của ý thức. thân tâm thức này chấm dứt và sau đó vẫn ở trong sự chấm dứt. cũng vậy, ý thức này ở trong cõi chết, từ bỏ cơ thể và các yếu tố. xả thì chỉ có niệm lực như vậy mới biết “Ta là …”. Khi người thường rời khỏi cơ thể của họ, có hai loại tiếp xúc có ý thức. thế nào là hai? một là chánh niệm. hai là liên hệ. khi người đó chết đi, trong cơ thể có liên hệ và hai loại cảm giác. một là cơ thể. hai là chánh niệm. sau khi chết chánh niệm có xúc ”.

sự chấm dứt của định là trạng thái không biến mất của tâm. mọi suy nghĩ về cảm xúc không còn nữa.

con mắt đối với hình thức nhận biết về mắt, trong khi cơ thể đối với sự tiếp xúc nhận biết về cơ thể. “Thân-thức-thể” đề cập đến phần này của cơ thể ý thức.

vào cuối cuộc đời, thân thức rời khỏi cơ thể bao gồm các phần tử, tức là nó rời khỏi bộ phận của cơ thể mà nó biểu hiện ra, trở về trạng thái đoạn diệt. chỉ có một sức mạnh duy nhất của suy nghĩ ‘Tôi là …’. nghĩa là khi thần thức trút bỏ thân xác này, thì chỉ còn lại một niệm, không còn dính mắc vào thân, hơi thở, v.v … mà chết, ai cũng có phần tịch diệt này của tự do, nhưng do chấp thủ, không nhận được trạng thái đó của. ngừng, chỉ nắm bắt phần tiếp xúc của cảm giác vào thời điểm chết. đây là lý do tại sao những người chết đuối hoặc chết vì lửa, vẫn bị nước ngập và thiêu đốt thân thể, v.v … do tâm chấp trước. cần phải nhờ những người có đạo đức cao, kính trọng và có nhân duyên khuyên họ thoát khỏi ảo tưởng mà mình mắc phải.

Trong nhà Thiền, công việc chính của thiền giả là tiêu diệt ý thức phân biệt. nó đang ở trong phần hiện tại của tâm trí, như phần chánh niệm nói ở đây. khi khoa tiếp xúc với cảnh, tuy thức khởi cùng với các thức khác, nhưng nó là một phần của thức hiện, không có sự phân biệt. làm thế nào để bạn biết điều đó là chính xác? đừng để hai bên coi mình xấu đẹp lấn át. tuy nhiên do tập lực phân biệt mạnh nên không giữ được trạng thái hiện tại mà chạy theo ngoại cảnh rồi bám víu, tạo nghiệp9.

Sự tiếp xúc có ý thức của những người bình thường từ bỏ cơ thể của họ tương tự như trường hợp của những thiền giả đã đề cập ở trên. hai trạng thái xảy ra. hoặc ý nghĩ thuần túy đầu tiên. hoặc dòng hy vọng. do đó, dù ở địa vị của người thường, khi chết vẫn còn trạng thái tỉnh giác. nhưng hầu hết đều bị dòng mê lầm cuốn theo dòng tư tưởng nên phải bỏ qua trạng thái tiếp xúc có ý thức và chọn loại “tiếp xúc” dẫn đến cảm giác. cảm ứng, là sự giao hòa giữa căn – trần – thức. nó có thể là căn của nhĩ, nhĩ thức, thanh trần, cũng có thể là căn của ý, thức, trần của các pháp. ngoài tiếp xúc cơ thể. chỉ đề cập đến ba điều đó, bởi vì trong cận tử nghiệp, chỉ ba điều đó vẫn còn tác động mạnh mẽ đến thân tâm của người chết. do đó, người chết thường để họ yên đến 8 giờ, thường sử dụng âm thanh của kinh, câu, hoặc lời khuyên của những người tốt và hiểu biết, v.v. cho một cảm giác khỏe mạnh. đó là nhân duyên giúp người chết có được thân sau tốt.

thanthuc2.jpg

Một lần, tôi và bạn tôi đi dự đám tang của anh họ tôi. bởi vì trời nắng, hắn không tìm được đường đi, nên sinh tâm tức giận. vào chùa, nghe sư trụ trì tụng kinh, tâm sân hận tan biến, nhường chỗ cho sự nhẹ nhàng, thanh thản, cơ thể không còn cảm giác mệt mỏi. nhưng cô gái bên cạnh anh ta thì không, giận vẫn giận, nhăn vẫn nhăn … đó là bởi vì thực hành thánh thư không có trong tâm trí của cô ấy. Bình thường kinh không có tác dụng giúp cô ấy bình an, nên cũng không giúp cô ấy giải tỏa bực bội như tôi. đó là trạng thái tâm trí của người sắp chết. Nếu bình thường, việc tụng kinh được tu sâu vào nội tạng, thì lúc lâm chung, việc tụng kinh hay pháp thoại của một vị thầy hữu duyên sẽ giúp thân tâm người đã khuất được thanh thản. sự tiếp xúc và cuộc sống như vậy sẽ dẫn đến một vương quốc tốt đẹp cho người chết. nếu không thì hát cũng giống như trúng số độc đắc, vẫn có khả năng trúng nhưng xác suất rất thấp.

có ba loại cuộc sống: đau khổ, hạnh phúc, không đau khổ cũng không hạnh phúc. Nếu phân tích kỹ thì ba thứ đó thuộc về hai thứ: cảm giác của cơ thể và cảm giác của tâm trí. Cảm giác thuộc về cơ thể được gọi là cảm giác cơ thể. những cảm giác thuộc về tâm được gọi là tâm. những cảm giác như đau đớn, hạnh phúc, sung sướng, v.v., thuộc về tâm trí. đây được gọi là chánh niệm.

cơ thể bardic

Bằng cách từ bỏ thân trước nhưng không nhận thân cuối cùng trong sáu con đường, có một thân tồn tại trong khoảng đó, được gọi là thân bardo. vừa là vừa. ấm chỉ dành cho ấm đun nước. thân thể này giống như một cái bóng. trong kinh kho tàng vĩ đại , đức phật nói: “Hãy hỏi những người bình thường rằng thần thức mới đã chuyển từ thân cũ sang thân mới, nó ở đâu và nó phải như thế nào. ” chiêm nghiệm? thuốc tuyệt vời này! như bóng người trong nước, tuy hiện hình nhưng không phải là chính. đây là cách cửa hàng. thuốc tuyệt vời này! cái bóng ấy không nghĩ ta nóng, ta nóng lạnh, thân mệt mỏi, không loạn động và không có tiếng động. thuốc tuyệt vời này! thức đã xả bỏ thân này mà chưa đạt đến thân kia nên có hình tướng như vậy, có bản chất như vậy ”.

Giáo phái Đại thừa tin rằng không phải bất cứ ai chết đi đều có thân trung ấm, có thể có hoặc không. người cực kỳ tốt hay cực kỳ xấu không có trạng thái trung ấm, tùy theo nghiệp lực của họ, tâm của họ sẽ xuất hiện trong thế giới chính xác sắp đến. số còn lại có các lớp trung cấp. nhưng cũng có thuyết cho rằng luôn tồn tại trạng thái trung gian, chỉ đối với hai cõi kia, thân sinh và chết quá nhanh nên không thấy được. kho tàng vĩ đại nói: “ thiên đàng không có hình thể không có bardo bởi vì không có thân hình dạng .

hình thức của bardo, thiền sư tổ tiên đã nói: “ Thân thể bardo của một con người, trong hình dạng giống như khi anh ta còn sống, lớn bằng một đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi. thân trung ấm của súc vật có hình dáng giống súc vật. các loài khác cũng vậy. vạn vật đều như lúc còn sống. tuy trạng thái bardo nhỏ nhưng thường tạo nghiệp, sáu giác quan nhanh nhẹn, đến và đi nhanh, không chướng ngại, người khác coi như cái bóng, chết 7 ngày rồi sinh lại. sống không quá 49 ngày. cuộc đời ngắn ngủi chừng hai ba lần thì sinh ra thói quen gọi là hồn 10 . Những người khác nói rằng con rắn có thể sống hơn 49 ngày.

trong kinh bardo , Di Lặc nói: “ bardo của chúng sinh trong bốn lục địa hút gió và nuốt chửng, có tuổi thọ 7 ngày và giống như một sự chuyển hóa tự nhiên trong bầu trời i> ”.

Kinh điển kho tàng vĩ đại ghi rõ: “bardo của chúng sinh có hai chân và hai tay, hoặc nhiều chân, hoặc bốn chân, hoặc không có chân. tùy theo nghiệp của kiếp trước mà thân của bardo có hình thức đó. tấm bia của trời và con người ngẩng đầu lên và có màu vàng kim. vượt qua bardo của động vật và ma quỷ. tên khốn của địa ngục, cúi đầu xuống ”.

Do niệm giác và sự tiếp xúc mà thần thức duy trì để quyết định thân sau nên việc thân hành, bố thí, cúng dường, hồi hướng vẫn có một số ảnh hưởng đến thần thức của người chết. Nếu những người hữu duyên có năng lực tu luyện mạnh mẽ, cộng với công đức phát bồ đề tâm và lợi ích lớn lao, dùng sự hồi hướng đó, có thể chuyển hóa tâm thức của người chết. cảnh giới tiếp theo của người chết sẽ thay đổi theo sự tiếp xúc và cảm giác mà thần thức đang duy trì.

Cơ thể của người bảo vệ được sinh ra như thế nào?

tùy theo nghiệp tốt hay xấu mà thân trung ấm có ngay lúc đó mà có duyên với nghiệp dâm dục của cha mẹ. Thấy cha mẹ hòa thuận, chàng trai lập tức vào cuộc và lấy tâm nguyện đó làm thân. the dai buu ve ghi: “ do sự giáo dục của cha mẹ, thân trung ấm có duyên với nghiệp. tâm thức hiện diện trong bardo đi vào dục, do đó đạt được thể xác. còn lại là không sắc nét. nam nữ kia cũng không sắc. chỉ có nơi sống là ma nên sinh ra ý nghĩ liền thành hình. do đó họ nói cuộc sống (tiếp nhận) những ý tưởng mong muốn. cuộc sống vật chất (tiếp nhận) nhận thức tình dục, được gọi là cảm giác sống ”.

thần ý thức tái sinh trong địa ngục

trong kho tàng vĩ đại quyển 6, nhà hiền triết và người bảo vệ giai cấp tư sản, nhà phật đã nói: “ Người đó, ngay khi hạ giới, ngay lập tức bị nỗi buồn tràn ngập. và đau đớn, rồi nhìn thấy mọi thứ, mọi thứ từ địa ngục. Thức ở địa ngục lập tức đạt được quả báo, nếu thấy máu tươi ở hướng đó thì tâm thức của bạn sẽ bị nhiễm ô trước, mà trở thành địa ngục thì thần thức kia giống như a. nơi ẩm thấp và bẩn thỉu mà sinh ra, như nơi thối rữa sinh ra vi trùng. Vị thuốc tuyệt vời này! Tương tự như vậy đối với những chúng sinh sắp tái sinh trong địa ngục. Khi chúng sinh tái sinh vào địa ngục, phần cảm mà họ có trong giai đoạn cận tử là buồn phiền, đau khổ, v.v … Do tạo nhiều nghiệp không lành nên lúc cận tử thấy bóng tối, thấy máu tươi, v.v … tức là thấy cõi. nơi mà ý thức của người chết phải tạo ra những hư hỏng. nếu bạn nhìn thấy vị thánh còn tươi, bạn sẽ phát sinh tâm nhiễm trước vì nó thường gây ra những nghiệp xấu liên quan đến máu, như phá thai, giết người, v.v.

thần lương tâm rơi xuống trời

thần thức rơi xuống cõi trời vì khi còn sống tạo nhiều nghiệp lành. lúc lâm chung tâm hoan hỷ, thích tán thán công đức việc thiện như bố thí v.v. khi tôi hy sinh mạng sống của mình, tôi thấy mình đang ngồi trên cùng một chiếc giường với các vị thần.

tâm hoan hỷ là vì lúc lâm chung nhìn thấy vật tốt như cỗ xe, các loại âm thanh diệu kỳ, hoa thiên điểu, v.v. như giữ giới, bố thí v.v … nên khi lâm chung tâm hiện các giới như vậy.

con người sinh ra ở trên trời, xác không nóng cũng không lạnh, người nhà không quá ràng buộc với ai.

Bạn sẽ sinh ra ở vương quốc nào nếu bạn giữ năm giới?

kinh nói rằng giữ năm giới là “ phan duyên hưởng quả tu-đà-hoàn, sám-hối ở kiếp sau, liền hưởng thân sau là thiên hoặc. giống như cơ thể người ”. tùy theo mức độ của năm giới mà có vương quốc loài người hoặc có thiên quốc. điều này cho thấy chỉ cần tuân giữ năm giới thì sau khi xả bỏ thân này sẽ có thân mới tốt đẹp. nó là nhân để gieo duyên với quả giải thoát. Nếu bạn cũng tạo thêm nhiều việc thiện ở thế gian, chẳng hạn như thiền định, niệm Phật, và đặc biệt là phát Bồ đề tâm, thì cảnh giới tiếp theo sẽ càng tốt hơn. do đó, nếu bạn tu thiền hoặc niệm Phật, dù bạn chưa đạt được cảnh giới thiền định hoặc không được sanh về cực lạc, nếu bạn nghiêm trì giới luật thì cảnh giới tiếp theo vẫn sẽ tốt.

tử tế và nhẹ nhàng

_________________________________

(1) tư tưởng của các triết gia vĩ đại, bản dịch lam thien thanh – lam duy chan.

(2) giới tính, là một phần thuật ngữ.

(3) kinh đại kho tàng quyển 6, minh triết và tiểu tư sản. các trích dẫn từ kinh sách trong phạm vi bài viết này, nếu nguồn không được nêu rõ, được trích từ chương này.

(4) kinh đại kho tàng quyển 6, hiền triết và tiểu tư sản.

(5) chẳng hạn như bột mì, đường, v.v. để tạo thành một chiếc bánh; bánh có màu sắc nhất định. với gió, các điều kiện chỉ giúp chúng ta cảm nhận được gió chứ không phải màu sắc của gió.

<3

(7) tiểu luận đến ý thức duy nhất, ht.tactical meta-dịch, 1996, tr.379.

(8) bài luận chỉ dành cho lương tâm, bản dịch và ghi chú siêu tốc.

(9) một số công án như “cây bách trước vườn”, “tiếng một bàn tay vỗ”, v.v. chúng nhằm lật đổ ý thức phân biệt đối xử, giúp người tu luyện xác định được ý thức ngay thẳng và chân chính. đó là suy nghĩ đầu tiên. nếu bạn có thể xác định nó, thì bạn sẽ biết nó ở đó và sẽ sử dụng nó một cách nhiệt tình. nếu không, cả đời cho rằng ảo ảnh là có thật, rất khó rời khỏi ảo tưởng.

(10) vạn pháp quy linh, thiền sư tổ tiên nguyễn, bản dịch của thich dac phap.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *