Chúa Xuân – Lòng Chúa thương xót

Chua-XuanXuân là Tết hay Tết là Xuân? Tết đến hay Xuân về? Hình như Xuân đến nhanh quá đến nỗi đất trời như choáng ngợp niềm vui Tết.

Mùa xuân thật đẹp và dịu dàng. Thật vậy, mùa xuân thật đẹp, với hàng ngàn bông hoa nở rộ, đầy màu sắc và gió mát. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mùa xuân ồn ào và đầy ắp tiếng cười. Mùa xuân vẫn ồn ào với một trái tim rực lửa, một tiếng ồn bí ẩn, một sự im lặng ồn ào.

Mùa xuân, hoa lá vui nhảy múa trong nắng vàng, như một lời tỏ tình đáng yêu. Ngay cả những thứ quen thuộc nhất cũng trở nên đẹp đẽ và kỳ diệu khi mùa xuân đến. Viên sỏi nhỏ đã từng nằm bất động trên đường mà giờ đây lại hớn hở vui tươi như một cô bé đang chơi đùa trong mùa xuân.

Nơi đây cửa hàng mứt, nơi kia cửa hàng dưa, nơi đây cửa hàng hoa, người đến người đi, người đến người đi, làm ăn phát đạt. Nhạc xuân ùa về phố phường, tan vào không trung. Mùa xuân phải đến? Có thể là một phần của nó. Một phần lý do là mùa xuân tự đến theo cách riêng của nó. Xuân đến xuân, xuân đến xuân, xuân đến xuân. Hễ ta vui là mùa xuân đã cận kề, như người ta vẫn nói: “Vui như hội xuân”.

Mùa xuân tuy không nói nhưng gợi muôn ngàn suy nghĩ. Muốn xuân tươi thì phải có nếp sống tốt đẹp, tô điểm bằng ngọc bội tình yêu. Cần có đôi má hồng, đôi môi hồng, một trái tim hồng để chia sẻ niềm vui với người khác và đồng cảm với những bất hạnh của người khác. Đời còn bể khổ, không có mùa xuân nào trọn vẹn. Hãy làm việc chăm chỉ để biến những điều ước trong mùa xuân của chúng ta thành hiện thực. Đừng để chúng chỉ là mong muốn đầu môi của bạn!

Niềm vui và hạnh phúc của chúng ta nằm trong niềm vui và hạnh phúc của người khác — ngay cả khi người đó là người mà chúng ta chưa từng gặp và không biết tên. Đó là mùa xuân! Đơn giản hay phức tạp hay phức tạp? Tùy vào cách cảm nhận của mỗi người, nhưng xuân vẫn là xuân và mãi mãi là xuân.

Người ta còn gọi mùa xuân là Chúa Xuân. Trong tiếng Việt hay từ Hán Việt, từ “chúa” được dùng để chỉ người hoặc vật cao nhất: chúa, chúa (vua, hoàng đế), chúa, địa chủ (địa chủ), chủ núi, chủ đảng, chủ tàu (chủ Tàu). ), vua, chúa, chủ nhật, ông chủ, chúa (con nợ), chúa deu và các loài động vật khác cũng như ong chúa, kiến ​​chúa, bướm chúa,…

Tâm linh hay còn gọi là tôn giáo hay tín ngưỡng, con người cũng có vị thần cao nhất của tôn giáo mình: Thượng đế (thần), đấng cứu thế, đấng cứu thế, thần linh, đấng sáng tạo hóa thân, chúa trời, đấng công đức, thánh Allah, Đấng tối cao đức hạnh,…

Cách gọi khác nhau, nhưng vẫn giống nhau. Khi sứ đồ Phi-líp xin được gặp cha mình, Chúa Giê-su nói rõ: “Ai đã thấy ta là đã thấy cha ta” (Giăng 14:9). Nó toàn năng, có khả năng biến cái không thành tồn tại, không có bắt đầu và kết thúc, không có quá khứ và tương lai, và được gọi là tự tồn tại. Đó mới là chủ nhân thực sự của mùa xuân.

Đức Chúa Trời là tình yêu thương (1 Giăng 4:8 & 16). Tình yêu ấy cũng chính là tấm lòng, là lòng thương xót của Chúa. Đó là tình yêu ba trong một, đồng cỏ xanh tươi (tv 23), nước suối trong vắt (tv 42), và cơ nghiệp mà ai cũng ngày đêm mơ ước (tv 16). Nên nhà thơ chỉ mơ thế này:

Một điều tôi đang tìm kiếm

Mãi mãi ở trong nhà Chúa

Mỗi ngày trong đời tôi

Hãy thờ phượng Đức Chúa Trời cao cả và vĩ đại

(TV 27:4)

Sinh, tử. Gửi trực tiếp, thả lại. Thiên đường hay thiên đường là nơi ta vui xuân mãi mãi. Có Chúa thì có mùa xuân, không có Chúa thì không có mùa xuân, nhưng mùa xuân là mùa của tha thứ và yêu thương: “Các con hãy yêu nhau như Thầy đã yêu các con.” (Ga 13,34; Gioan) 15 :12). Thánh Phaolô lặp lại điều này theo một cách khác: “Anh em không mắc nợ ai ngoài nhau” (rm 13:8).

Đối với người Công giáo, mùa nào cũng là mùa xuân – dù là thường niên (quanh năm), Mùa Vọng, Giáng sinh, Mùa Chay hay Lễ Phục sinh. Tuyệt quá!

Có lần người Pha-ri-si đi họp bàn và muốn Chúa Giê-su sập bẫy. Họ sai các môn đồ và những người theo phe Hê-rốt đến gặp Chúa Giê-su và nói: “Thưa thầy, chúng tôi biết thầy là người của lẽ thậtsự thật. Xin hãy dạy đường lối của Đức Chúa Trời Tôi cũng không khinh ai vì tôi không xét đoán theo bề ngoài” (Ma-thi-ơ 22:16).

Người Pha-ri-si hiểm độc, “bẩn thỉu” theo cách nói hiện đại, nhưng trong vô thức họ cũng thừa nhận Chúa Giê-su là người “thật thà”, “dạy theo lẽ thật” và “không nể nang ai”, và “Chớ lấy sách mà xét đoán bởi vỏ bọc của nó.” Đây là những điều mà chúng ta phải áp dụng trong đời sống hàng ngày. Tất nhiên, mọi người sẽ ghét chúng tôi nếu chúng tôi làm điều này. Thánh Phaolô đã nói: “Nếu chúng ta phát điên, đó là vì Chúa” (2 Cor 5:13). Bạn dám?

Lạy Chúa của Nguồn Hằng Sống, Chúa là đường, là sự thật và là sự sống (Giăng 14:6), xin hướng dẫn chúng con trên con đường chân lý của Chúa (pv 25:5) và xin giúp chúng con can đảm Sống “ngược đời” với tư cách là đứa con duy nhất của mình trên đời này. Chúng con cầu xin nhân danh Chúa Giêsu Kitô, Con của chúng con, Đấng cứu độ chúng con. Amen.

Ngày Thứ Năm

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *