Thật không ngoa khi nói rằng niệm Phật là câu thần chú của người Phật tử Việt Nam. Bởi vì nơi nào có tăng ni và tự viện Phật giáo, nơi đó có tiếng tụng kinh Phật——Phật giấy. Nhưng điều kỳ lạ là thanh điệu, ngữ cảnh và cách diễn đạt niệm Phật trong tiếng Việt rất đa dạng, ý nghĩa vô cùng phong phú và đa dạng. Chính vì thế việc niệm Phật – niệm Phật trở nên thân mật, ngẫu hứng, mọi lúc mọi nơi.
Khung kinh Phật do thầy Thích Trí Tịnh biên soạn
Khởi thủy và cốt tủy của Phật giáo Việt Nam là thiền, nhưng thiền có xu hướng du nhập muộn, ít nhất là từ thời Lịch Xuyên. Pháp môn Tịnh độ ở nước ta dường như chưa bao giờ được hun đúc thành sự kế thừa chính thống của tông phái Tịnh độ ở Trung Quốc và Nhật Bản. Thậm chí ngày nay, vẫn còn nhiều người tuyên bố thực hành pháp môn Tịnh Độ, nhưng gia phả và sự kế thừa của họ vẫn là “Songlin Zongzong” (Giáo phái Lâm nghiệp Trung Quốc). Tuy nhiên, pháp môn trì tụng hồng danhA Di Đàvẫn luôn âm thầm bền bỉ tạo nên sức sống mãnh liệt cho đời sống tâm linh của người Việt Nam.
Tiếng niệm Phật lúc này là kết tinh của Nam Mô A Di Đà, lục tu di đà. Niệm Nam Mô A Di Đà Phật là pháp môn tu tập thông dụng nhất, cũng là pháp môn được nhiều người áp dụng và tu tập nhiều nhất. Mặc dù Lu Zidida là một sự xúc phạm cực độ đối với thánh hiệu của Đức Phật A Di Đà. Sau khi sáu chữ này được tóm tắt thêm, có A Di Đà Phật và Nam Mô Phật, và sau đó là Phật hiệu.
Tụng kinh niệm Phật kết duyên tùy cơ ứng biến mọi lúc mọi nơi.
Bên cạnh các lớp tụng kinh đều đặn trong ngày, hành giả cố gắng tận dụng cơ hội tụng kinh để thể hiện tiếng tụng kinh mọi lúc mọi nơi. Tăng ni gặp Phật tử, trước hết chắp tay trước ngực, cung kính vái niệm Phật Mẫu, A Di Đà Phật. Thiền sư nhất hanh tiêu biểu cho nét đẹp của lời chào trong nhà Thiền bằng hai câu thơ dễ thiền “Hoa sen ăn người. Tương lai phật đạo.” Nhắc nhau ai cũng có Phật tánh, một vị thành Phật đồng thời nhắc nhau niệm A Di Đà, vì muốn vãng sanh phải suy nghĩ nhiều, nhất tâm nhất niệm, không chướng ngại. .Hiện nay, nhiều tăng ni, chùa chiền và Phật tử có thói quen cầm điện thoại lên, theo thông lệ thay cho lời chào, họ trịnh trọng niệm thầm: Lạy Phật, xin nghe! Tiếng niệm Phật nghe rất êm đềm, từ tốn và huyền diệu.
Thông thường các nhà sư ở trong phòng khách, có thể họ đang làm việc, nghỉ ngơi hoặc thiền định. Vì vậy, muốn biết, hãy gõ ba lần trước khi gọi tên bạn. Khi tôi nghe tên mình được gọi, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi phải tùy cơ ứng biến và phản ứng thật nhanh. Điều này cũng đúng khi các Phật tử kêu gọi nhau. Trong trường hợp này, niệm có nghĩa là thừa nhận rằng tôi đang ở đây, rằng tôi đang ở đây.
Khi hỏi ý kiến, hỏi han hay muốn thăm hỏi thầy cô, bạn bè để giao lưu, đầu tiên chủ yếu là nói lời Phật, sau đó mới trình bày sự việc. Lúc này giọng niệm Phật thường nhỏ nhẹ, rõ ràng như kích động, để báo hiệu, thu hút sự chú ý của người nghe. Trong quá trình nói chuyện với thầy hay thầy giỏi, mỗi khi mở miệng tham gia thảo luận, người học trò nên bắt đầu từ tượng Phật, khiêm tốn và hòa nhã hơn.
Điều quan trọng là khi hoảng loạn, tiếng kêu cứu cũng là một vị Phật. Thông thường trong những tình huống như vậy người ta hay kêu cứu cha, mẹ hoặc Chúa chứ ít khi Chúa phù hộ cho mình. Chỉ có những người tu hành niệm Phật sau một thời gian dài niệm Phật thì khi thành thạo mới có thể tự nhiên niệm Phật được. Giọng niệm Phật tuy hơi yếu nhưng chứng tỏ công phu rất sâu, thiền giả mau tĩnh tâm, làm chủ thân tâm, làm chủ thế chủ động, giải quyết vấn đề một cách sáng suốt. Nhất là trước những điều khó tin, không thể chấp nhận được, người ta chắp tay… lạy Phật! Dù trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng tiếng niệm Phật như tiếng thở dài, nhưng cũng chứa đựng và thể hiện bản chất của một vị Phật, hỷ và xả.
Tài xế chờ đèn đỏ ôm tượng Phật
Theo truyền thuyết trong kinh Phật, vào thời Mạt Pháp, tất cả kinh sách đều bị tiêu hủy, chỉ còn lại danh hiệu của Đức Phật. Thời đại đó chắc xa lắm rồi, nhưng đất nước mới thống nhất chưa lâu, lúc đó chúng ta chưa có nhận thức đúng về vai trò của tôn giáo nên hành hương ra bắc học tập và tế lễ. di tích cổ. Di tích và di tích Phật giáo, đã chứng kiến biết bao ngôi chùa, ngôi chùa hoang lạnh, hiu quạnh, tê tái. Vào ngày lễ Sóc, có những ngôi đền nổi tiếng ở Tianheqingdi, và lác đác có một vài người già ở phương trời xa và gần đó đang thờ phụng. Không có nhà sư để chào, không có kinh sách để đọc, chỉ còn lại một tấc lòng thành. Điều kỳ lạ hơn nữa là đứng trước bất cứ tượng Phật nào trong chùa, không có Đức Phật Thích Ca, Đức Phật A Di Đà, Đức Phật Dược Sư, cũng không nhất thiết phải là Hòa thượng hay Thánh tăng Nam Mô A Di Đà.
Nhưng khi tham gia lễ hội kiết tường này, chúng tôi thực sự xúc động khi nhìn thấy hai hàng người chạy ngược xuôi trên đỉnh chùa Đông, cùng tiếng niệm Phật rộn ràng từ đất tổ của những người hành hương. Lạ lùng thay, từ những nam thanh nữ tú hiếu kỳ đến những cụ già run rẩy mong được chôn cất tổ tiên lần cuối, ai nấy đều mệt lử, nhưng không ai bảo ai làm phần việc niệm Phật của mình. Họ đọc kinh chào hỏi nhau, động viên nhau làm việc thiện, tâm làm việc thiện nhẹ như sương khói. Tôi thấy rằng tất cả chúng sinh đều thành tâm niệm Phật và tin rằng Phật giáo sẽ được chấn hưng. Thật vậy, ngày nay hầu hết các ngôi chùa đã được trùng tu, tiếng chuông chùa vang lên mỗi sáng cùng với tiếng niệm Phật.
Lạ và vui nhất là lũ trẻ từ thành phố đến nông thôn không biết bắt đầu niệm Phật từ đâu (chắc nhiễm từ phim võ hiệp Thiếu Lâm Tự), mỗi lần gặp nhau là lén lút. quan sát, Một số táo bạo hơn trong việc lén lút, lễ lạy như một nhà sư Thiếu Lâm-A Di Đà! Tai ù, ù tai rồi chạy… Họ vui mừng hớn hở như gặp anh hùng, phải có dịp kể cho nhau nghe đã gặp “thầy Thiếu Lâm” mà không biết, trò đùa vô tình đó, theo kinh điển, cũng là tương lai đại nhân của Phật.
Đức Phật A Di Đà!
Các yếu tố quan trọng của thực hành Phật giáo
Tín, nguyện và hành là ba phần tư tiền công của việc được sanh về tịnh độ. Nếu tiền lương của bạn không đủ, bạn sẽ không được tái sinh. Vì vậy, chúc chiếm một vị trí rất quan trọng trong pháp môn tịnh độ.
Xem thêm tại đây.
Nguyễn Tấn