nguyen khuyen là người đã góp phần đưa văn học trở về cội nguồn dân tộc, nhân dân, với cuộc sống đời thường của những người nghèo khổ, lam lũ …, tạo nên những tác phẩm sáng tạo có giá trị trường tồn trong đời sống văn hóa của dân tộc. Có thể nói Nguyễn Khuyến là nhà thơ của dân chơi cảnh Việt Nam. Có rất nhiều nhà thơ tả cảnh làng quê nhưng tác phẩm của Nguyễn Khuyến là nổi bật nhất. Đặc biệt, chất trong “điếu xì gà” được cho là đỉnh cao của văn học Việt Nam.
- hình ảnh tu hú tứ bình ở bắc việt nam
- hình ảnh thiên nhiên và con người quê hương ở làng vi da này
- hồn thơ đa tình. cuộc sống sống vội vã hoang dã
“Thu điếu” được viết theo thể thơ bảy chữ tám chữ, thấm đẫm chất thơ cổ, mùa thu hiện lên với đầy đủ phẩm chất đạo đức, cũng như sự bình dị của nông thôn Việt Nam. hai câu đầu là những nét chấm phá đầu tiên về cánh đồng bắc bộ:
ao thu lạnh giá với làn nước trong vắt, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.
nhà thơ chọn hình ảnh ao thu làm đầu tiên miêu tả. mùa thu ở miền Bắc đặc trưng bởi cái se lạnh của buổi sớm, là sự giao hòa giữa mùa hè nóng nực và mùa đông lạnh giá. ở đây nhà thơ dùng tính từ “se lạnh” đủ để diễn tả cái lạnh của mùa thu, se se lạnh. hơn nữa, tính từ “lạnh lẽo” ở đây còn gợi tả sự trống trải của cảnh vật, ao thu vắng lặng không người qua lại. tính từ “trong veo” đã hoàn toàn lột tả được độ trong của nước, đồng thời gợi sự trong sạch, bất động, tĩnh lặng của mặt ao. hai tiếng “eo” được gieo vào câu làm cho cảm giác lạnh lẽo, tù đọng của không gian càng trở nên tuyệt đối, đồng thời gợi không gian nhỏ bé của ao.
Trong ao thu se lạnh, hình ảnh con tàu hiện lên:
một chiếc thuyền đánh cá nhỏ
con thuyền là hình ảnh đặc trưng của làng quê Bắc Bộ, hình ảnh con thuyền chới với trong ao, em bé vừa gợi tả về sự yên bình, đồng thời thu hẹp không gian với nỗi cô đơn. Số lượng ít từ “một” kết hợp với từ “theo” làm cho con thuyền càng nhỏ hơn, như thể thu nhỏ lại một điểm trong ao, cũng là nhỏ và trong suốt đến đáy.
hai câu thơ cho thấy khả năng dùng từ đỉnh cao của nhà thơ, khi khiến ta ngỡ câu thơ mở ra một không gian vô tận, khi không gian thu hẹp lại và nỗi cô đơn lấn át. . nhà thơ chỉ chọn một số hình ảnh mùa thu tiêu biểu để miêu tả:
những con sóng xanh theo một chút nhấp nhô, những chiếc lá vàng sẽ bay trong gió.
tất cả các tính từ được sử dụng đều chỉ sắc thái êm đềm, dường như mọi âm thanh dù là nhỏ nhất đều lọt vào đôi tai tinh tường của nhà thơ. thơ ảnh hưởng đến cả thị giác và xúc giác. hình ảnh sóng biếc trong làn sương mờ ảo như vẽ nên một khung cảnh mùa thu êm đềm, thơ mộng, đồng thời khiến người đọc cảm nhận được cái se lạnh trong chính làn hơi nước. đó là chuyển động “hơi nhấp nhô” của sóng, sự đung đưa nhẹ nhàng của những chiếc lá vàng, sự mong manh gợn sóng của hơi nước trên mặt ao.
hai câu thơ tương phản rất tốt, mọi thứ liên quan chặt chẽ với nhau, gió thổi, gợn sóng và lá rơi. các tính từ và trạng từ “biếc”, “ti”, “vàng”, “mềm”, “vèo” được sử dụng hợp lý, giàu chất tạo hình, tạo hình ảnh thanh tao, xanh tươi. hình ảnh lá vàng đặc trưng của mùa thu, sự kì diệu của mùa xuân có những câu thơ:
đây là mùa thu tới! mùa thu đến với những cành mai héo úa dệt bằng lá vàng
giờ đây đã xuất hiện trong thơ Nguyễn Khuyến như một điểm nhấn đặc biệt
Hai câu thơ tiếp theo tiếp tục tả cảnh mùa thu yên bình và đẹp đẽ:
mây trôi trên trời xanh, ngõ tre quanh co vắng.
Điểm nhìn của nhà thơ liên tục thay đổi từ gần đến xa để có thể thu được toàn bộ khung cảnh mùa thu đẹp mê hồn. bầu trời mùa thu trong xanh, bao la. mây, mây trôi nhẹ nhàng. thoáng đãng, êm đềm, yên tĩnh và nhẹ nhàng. không một bóng người đi qua đường làng đi vào các ngõ: ngõ tre quanh co vắng tanh. sa mạc có nghĩa là vô cùng yên tĩnh không một tiếng động, nó còn gợi sự cô đơn, trống trải. chính nhà thơ cũng viết:
những dặm như vậy, những con hẻm ở đâu và ai đang đợi bến tàu?
nhà thơ đã rất thành công khi miêu tả mùa thu miền Bắc bằng cảm nhận của nhà thơ, nhìn qua con mắt của nhà thơ không mang vẻ tầm thường của trần gian mà giống như một thiên đường trong cõi thần tiên.
trong hai dòng cuối cùng, hình ảnh của một người sẽ xuất hiện:
<3
câu cá vào mùa thu, không có thú vui nào tao nhã hơn thế. không gian tĩnh lặng vô cùng, tiếng cá vọng vào ao hồ càng làm nổi bật sự cô đơn, trống trải của chính nhà thơ. chợt bừng tỉnh khi anh mơ hồ nghe thấy tiếng cá chao liệng dưới chân vịt. người đánh cá dường như đang ru hồn mình vào giấc mơ mùa thu.
Trong sự thanh vắng tĩnh lặng ấy, chúng ta có thể nghe thấy âm thanh của cuộc sống thanh bình, âm thanh bình yên trong tâm hồn của người đánh cá, dù có chuyện gì xảy ra cũng không có sự xáo trộn ở chốn quan trường. người và cảnh dường như hòa làm một, như có một mối liên hệ đặc biệt mà chỉ có nhà thơ mới cảm nhận được.
không sai khi cho rằng Nguyễn Khuyến là nhà thơ của người dân phong cảnh Việt Nam. Hơi thở cuộc sống phương Bắc đọng lại trong những vần thơ, đẹp đẽ và đầy tình người. Nguyễn Khuyến đã làm sống lại thơ trong hồn thiên nhiên.
thảo nguyên