Bài văn Phân tích bức tranh tứ bình trong Nhớ rừng của Thế Lữ

Tên bài: Phân tích bức tranh bốn cái bình trong rừng

phan tich buc tranh tu binh trong nho rung

Phân tích ảnh về bốn chiếc bình trong rừng

Tôi. Phân tích đường viền bốn bình trong rừng (Tiêu chuẩn)

1. Giới thiệu:

– Giới thiệu về tác giả và tác phẩm

2. Nội dung:

Một. Nội dung: – mượn lời của con hổ vườn bách thú để nhớ lại những ngày tháng huy hoàng của nó- là lời nói của người trí thức tiểu tư sản trước thực tế xã hội- bức tranh tứ bình nằm trong khổ thơ thứ ba Bài thơ này là một tuyệt tác. bức tranh về cảnh núi rừng hùng vĩ.

b. Phân tích Sơ đồ Bộ tứ:

* Hình ảnh đầu tiên: – Đêm trăng vàng bên suối. – Không gian ngập tràn sắc vàng, chúa sơn lâm đứng bên sông “say sưa”. – Cảnh đẹp lung linh vô cùng, vua sơn lâm sống chan hoà với thiên nhiên.

* Hình ảnh thứ hai: – Con hổ là trung tâm của cảnh trong một ngày mưa – thiên nhiên trở nên hung dữ và sương mù, nhưng vị vua của rừng già vẫn không khuất phục. – Tư thế con hổ là vua, trên hết mọi vật

<3 Trong giấc ngủ – có thể thấy con hổ sống trong tự do, không bị người khác chi phối và chi phối

* Bức tranh thứ tư: -Cảnh khi mặt trời lặn – màu chủ đạo là màu đỏ càng làm cho cảnh thêm chói mắt – Vạn vật đang dần ngủ yên, chúa sơn lâm rừng rậm đang dần chờ ngày này Giây phút kết thúc “Ta chờ nắng đắng tàn”

c .Kết luận chung: -Một thể thơ mới với chất liệu thơ cổ điển – với thán từ “Chao ôi” và điệp ngữ “Ở đâu”: bày tỏ niềm tiếc thương đối với quá khứ huy hoàng. – Mượn lời con hổ để nói lên tâm tư tình cảm chung của những con người sống dưới sự quản thúc, giam cầm của thực dân Pháp.

3. Kết luận:

– Bức tranh tứ bình trong tác phẩm là cảnh thiên nhiên hùng vĩ.

Hai. Bốn lọ trong bài văn mẫu phân tích tranh rừng (chuẩn)

Thế Lữ là một trong những nhà thơ tiêu biểu của Phong trào Thơ mới ở Việt Nam. Ông đã đặt nền móng vững chắc cho nền thơ ca Việt Nam. Và một trong những tác phẩm để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc là bài thơ “Nhớ rừng”. Trong các tác phẩm của mình, Lữ đã dựng nên bức tranh tứ bình, bốn cảnh núi rừng hùng vĩ, hùng vĩ – nơi mà ngày xưa các bậc thầy về rừng thường lang thang.

Bài thơ “Lỡ rừng” là cảnh một con hổ trong vườn bách thú hồi tưởng về những ngày tháng oanh liệt khi còn lưu lạc sâu trong núi rừng. Nhưng bây giờ, nó bị giam trong lồng, bị giam ở một nơi “cải tạo, tầm thường, giả dối”, bị ràng buộc. Đây cũng là hoàn cảnh vào khoảng năm 1936, khoảng năm 1936, đối với một bộ phận trí thức tiểu tư sản mệt mỏi và chán ghét thực tế bị bao vây.

Bốn bức tranh bình hoa trong ký ức rừng của Lu Shiji bao gồm mười bài thơ, bốn cảnh rừng tráng lệ, một bức tranh về mặt trăng vào ban đêm và một bức tranh về hoàng hôn:

“Còn đâu đêm vàng bên suối, ta say ánh trăng còn đâu. Chiều đẫm máu sau rừng Ta chờ nắng thiêu đốt, để ta cất những bí mật? – Bản đồ! Đâu là khoảnh khắc của vinh quang bây giờ? “

Bức tranh đầu tiên trong tứ bình là cảnh rừng về đêm có trăng vàng bên suối. Ánh trăng vàng soi bóng bên con lạch bi bô:

“Còn đâu đêm vàng bên suối say ta say trăng non?”

Toàn bộ không gian trong rừng sâu được nhuộm vàng bởi vầng trăng trên cao. Và trong không gian ấy, tiếng suối chảy róc rách lại càng làm cho khu rừng này thêm sinh động, tươi mát và rực rỡ hơn. Ở nơi ấy, chúa Lin đã đứng “say” bên dòng suối, tận hưởng cái mát lành của dòng suối. Có lẽ, chúa sơn lâm không chỉ “say” chờ mắc câu, mà còn “say” khung cảnh lung linh, huyền ảo sâu trong rừng, trong làn nước mát dưới trăng vàng. Vẻ gớm ghiếc của nó dường như dịu đi rất nhiều dưới ánh trăng bạc. Nó bình thản hòa nhập với thiên nhiên, trong cái tĩnh lặng của núi rừng, nó là vua, chúa tể của vạn vật. Bức ảnh đầu tiên tạo nên sự hài hòa thơ mộng và huyền diệu giữa một bên là chúa sơn lâm hung dữ, một bên là sự dịu dàng của thiên nhiên và một bên là núi rừng.

Tuy nhiên, một cảnh đẹp như vậy, đây chỉ còn lại trong ký ức, trong một giấc mơ xa vời “Đêm vàng bên suối”. Những giây phút huy hoàng ấy, giờ chỉ còn lại hoài niệm. Vị chúa sơn lâm oai phong lẫm liệt trong “cơn say”, trong tự do của núi rừng vô biên đã khuất bóng, chỉ còn nhớ nỗi đau “nơi…” đầy đau thương.

Bức ảnh thứ hai là một ngày mưa trắng xóa, những ngọn núi bị bao phủ bởi một màn mưa trắng xóa:

“Đâu rồi ngày mưa thay đổi bốn phương, ta âm thầm theo dõi đất nước mình cập nhật?”

Cơn mưa rừng sâu dường như không dứt, “xoay chuyển” khắp “bốn phương trời”. Thiên nhiên núi rừng không còn hiền hòa, dịu dàng mà dữ dội, đầy bạo lực và tăm tối. Mưa đã che phủ mọi thứ và thay đổi mọi thứ, nhưng chúa sơn lâm vẫn uy nghiêm và không hề sợ hãi khi đối mặt với hung dữ. Nó chỉ “lặng nhìn đất nước” và trỗi dậy trong mưa. Những tiếng gào thét ồn ào của thiên nhiên không hề làm nó sợ hãi mà nó vẫn hiên ngang, uy nghiêm và uy nghiêm, bình thản nhìn ra toàn cảnh mọi thứ. Đây là khí chất của hoàng đế, không sợ hãi! Dù thiên nhiên có khốc liệt đến đâu, mọi thứ xoay chuyển như thế nào cũng chỉ để “cải tạo” “đất nước” của mình, chứng tỏ rằng nó đang đứng trong tư thế làm chủ mọi thứ một cách oai hùng nhất.

Nhưng đây chỉ là một bức ảnh của một thời đại đã qua. Con hổ giờ phải sống trong cảnh:

“Mè hiền lành nhưng không bí ẩn cũng đã học cách bắt chước vùng hoang dã kỳ lạ, cao siêu”

Tự do xa xưa của nó, cơn mưa rừng xối xả chỉ còn là quá khứ xa vời trong tâm trí nó.

Bức ảnh thứ ba là bình minh trên núi, khi cả khu rừng thức giấc trong đêm dài:

“Nơi nào là bình minh của cây cối và mặt trời, và ở đâu là tiếng hót của chim?”

Ngày nắng đến sau ngày mưa. Sau cơn mưa, cả khu rừng nguội dần và trở nên tươi mát, trong lành và có sức sống hơn. Cành cây, khe đá, ngọn núi… đều thấp thoáng tiếng chim hót vang trời. Vị vua của khu rừng có vẻ buồn ngủ, nhưng đó là một “giấc ngủ hạnh phúc”. Âm thanh của một cái gì đó trong ánh nắng mới khi chim hót là thời gian để vua của núi ngủ say sau một đêm bão tố chờ đợi. Giọng nói vui vẻ và bầu không khí trong lành đưa anh vào giấc ngủ.

Sống trong tự do, cô ấy có thể làm bất cứ điều gì cô ấy muốn. Nó thống trị mọi thứ, thống trị kẻ khác bằng sự kiêu ngạo và uy nghiêm. Nhưng giờ đây, anh đã trở thành trò giải trí của những kẻ “kiêu ngạo, ngốc nghếch”.

<3

“Còn đâu chiều đẫm máu sau rừng. Em chờ mặt trời tàn”

Văn bản đầy màu sắc và mạnh mẽ gây ấn tượng với người đọc. Cảnh chiều tàn với hình ảnh “máu sau rừng” thật dữ dội. Có thể đó là khi vị vua của khu rừng vừa kết thúc cuộc săn và thưởng thức bữa ăn của mình, hoặc có thể đó là màu của mặt trời lặn? Tuy nhiên, dù là vì lý do gì thì màu đỏ tươi ấy cũng khiến bức tranh trở nên vô cùng lộng lẫy và ấn tượng. Vào lúc bình minh, mặt trời hoàn thành nhiệm vụ chiếu sáng thế giới, và sự sống ở khắp mọi nơi thức dậy và bắt đầu hoạt động. Khi mặt trời lên núi, vạn vật theo mặt trời chìm vào im lặng, ngưng đọng và nghỉ ngơi. Chúa tể của những ngọn núi, “chờ nắng cháy da tàn” cũng vậy. Chờ mặt trời rời xa trần gian để “chiếm lấy bí mật”.

“Bí mật” ở đây là gì? Không ai có thể biết, chỉ có vua của rừng mới biết! Đó có phải là sức mạnh của vũ trụ, thế giới muôn loài, mà nó muốn chiếm đoạt?

Bốn hình ảnh hiện lên trong tâm trí, đó là sự hùng vĩ của ngọn núi, sự uy nghiêm của loài hổ – vua của khu rừng. Tuy nhiên, những khung cảnh hào hùng ấy giờ đã thành dĩ vãng, trong nỗi nhớ mong và đau đáu của những con hổ trong vườn bách thú. Bốn bức tranh được dựng lên với điệp ngữ “Chao ôi, ở đâu” và điệp từ “ở đâu” diễn tả trọn vẹn nỗi đau, nỗi sầu của vị vua sơn lâm, thương tiếc những gì đã trải qua từ quá khứ huy hoàng.

Mượn lời của Cọp, Lộ muốn nói thay cho những trí thức trẻ đang sống trong thời loạn lạc, khi dân tộc Việt Nam bị thực dân Pháp bắt làm nô lệ. Bốn bức tranh này thể hiện những năm tháng oanh liệt chiến thắng giặc ngoại xâm của cha ông ta trong lịch sử dân tộc. Tuy nhiên, bây giờ đã là dĩ vãng vì Việt Nam đang bị ngoại xâm.

Mười dòng thơ, mỗi bức tranh bốn ngọn núi, có sự hiện diện của rừng chủ giúp người đọc cảm nhận được vẻ kỳ vĩ của núi rừng, cùng với rừng chủ cảm nhận được vẻ kỳ vĩ của núi thẳm, thung lũng. .Bốn bức tranh đầy màu sắc tạo nên vẻ đẹp khó phai trong lòng mỗi người. Đồng thời cũng bộc lộ cảm xúc đương thời của chính tác giả.

-end-

Related Articles

Back to top button