Tiểu sử Chu Văn An – 朱文安 – Chu Văn An Bắc California

Tượng thờ Chu Văn An tại Văn Miếu-Quốc Tử GiámTượng thờ Chu Văn An tại Văn Miếu-Quốc Tử Giám

Chu Văn An tên thật là Chu An, biệt hiệu của anh ấy là Tie’an, tên chữ của anh ấy là Lingshou, và tên xanh của anh ấy là Wencui. Tương truyền, xã Thanh Liễn được thờ làm thần, sinh năm Nhâm Dần (1292) và mất năm Nhâm tuất (1370). Ông là một nhà giáo, một tiến sĩ, đại quốc công, được phong tước Wen Ting, nên đời sau quen gọi ông là Zhu Wen’an. Ông quê ở làng văn xã Quảng Liệt, huyện Thanh Đàm (nay là huyện Thanh Trì, ngoại thành Hà Nội).

Từ nhỏ, Chu Văn An đã cho rằng mình nổi tiếng là người ngay thẳng, trong sạch và tiết kiệm, không mưu cầu danh lợi mà chỉ chuyên tâm học hành ở nhà. Sau khi thi đỗ, ông là người ngay thẳng, không trở thành người Hoa mà chỉ ở nhà mở trường dạy học ở làng Huangcun bên kia sông Biqi. Ông đã có những đóng góp to lớn trong việc truyền bá và giáo dục tư tưởng đạo đức Nho giáo cho Việt Nam.

Học sinh của anh ấy rất nhiều. Trong số các đệ tử của ông, có nhiều người đỗ đạt làm quan cao của triều đình như nhà giáo dục quyền uy Le Babao vẫn giữ lễ khi đến thăm thầy. Nếu một bạn học cũ nói xấu, anh ấy thẳng thừng khiển trách, thậm chí mắng mỏ không coi bạn ra gì. Sự nghiêm túc, đức tính cao quý và học vấn sâu rộng đã khiến ông trở nên nổi tiếng. Dulwich của anh cứ như vậy cho phép sinh viên đến học ngày càng đa dạng hơn.

Truyền thuyết được lưu truyền cho đến ngày nay là khi Zhu Wenan mở một trường học bình thường ở quê hương của mình, có rất nhiều học sinh đến học. Một trong số họ đã đến giảng vào sáng sớm. Cô giáo khen cậu ta siêng năng, nhưng không biết tung tích của cậu ta nên nhờ người đến kiểm tra, học sinh đã biến mất khi đến hồ Đại. Anh biết mình là thần của nước. Ông tổ chức một cuộc họp trong một đợt hạn hán nghiêm trọng, sau bài giảng, ông gọi các học sinh và hỏi xem có ai có thể làm mưa để giúp đỡ người dân và giáo viên không. Cậu học trò lạ lúc đầu còn lưỡng lự, sau đó đứng dậy thưa với thầy: “Con nghe lời thầy là trái mệnh, nhưng con luôn làm việc này để giúp dân. Mai sau nếu có chuyện gì, mong thầy. sẽ chăm sóc ta. ”Rồi người ra giữa sân mài mực, ngước mắt lên trời cầu phúc, dùng bút ngâm mực khắp nơi. Hầu như tất cả mực, bút chì và bút mực đều bị ném lên trời. Ngay lập tức, mây đen kéo đến và mưa như trút nước. Đêm đó có sấm sét và người ta thấy một thi thể nổi trên đầm phá vào buổi sáng. Nghe tin có tang, ông sai đệ tử tổ chức tang lễ, dân các làng lân cận cũng đến giúp, sau khi ghi lòng hảo tâm đã dựng nên một ngôi chùa. Hiện vẫn còn dấu vết của ngôi mộ. Theo truyền thuyết, nơi con mực chảy ra trở thành một cái đầm luôn có màu đen nên có tên là Đầm Mực. Tác giả đã rơi vào Làng Zuo hùng vĩ và biến ngôi làng này thành một ngôi làng văn học, quê hương của Wu và Wu et al. Đó chỉ là một giai thoại của anh ấy nói rằng tài năng của anh ấy có sức truyền cảm hứng. kể cả ma quỷ. Tuy nhiên, điều đó cũng cho thấy đức độ của ông lúc bấy giờ là rất lớn.

Vào năm sinh của nhà vua, dưới triều đại vua Chen Mingdong (1314-1329), ông vừa nhận được vị trí hành nghề tư nhân của Guo Guojian để dạy hoàng tử đọc (hoàng tử là vị vua tương lai Chen Xiandong). Ông đã liên kết với các nhà giáo quyền lực Mo Dingzhi và Nguyễn Trung Nin, tham gia vào công việc củng cố triều đình, vốn dần đi vào con đường khủng hoảng và suy thoái.

Vào thời trị vì của Chen Detong (1341-1369), lúc đầu, vì Dụ Tông còn nhỏ, nên có hoàng đế Chen Mingtong nắm quyền điều hành chính quyền. Sau khi Minh Đông Hoàng đế qua đời (1357), vị hoàng đế này tự mình cai trị. Nhưng các sắc lệnh không có khả năng điều hành đất nước. Nhà vua nghiện ăn chơi, thích uống rượu ca hát, bỏ qua việc nước. Tình hình xã hội rất rối ren, càng nhiều càng thối nát. Nhiều quan cai trị và triều thần bất tài, o bế vua lạm quyền, hà khắc, tham nhũng, làm nhiều việc trái đạo đức. Mọi người đang chết đói.

Chu Văn An vốn là người điềm đạm, cương trực, ngay thẳng, rất có uy tín trong triều đình. Nhìn thấy nạn của các quan đại thần, binh lính trung thành, các quan triều đình vốn hết lòng lo việc vua, nay chỉ còn biết sống yên ổn (kẻ muốn không vâng lời vua thì phải chết trước khi vào triều). yêu và quý. Nhưng nhà vua không nghe. Truyện thất lạc, không rõ nội dung, thậm chí lúc bấy giờ cũng ít người biết anh định chém ai. Có thể do Tống gia muốn gây rắc rối cho triều đình và khiến Chu Văn An yên thân nên đã hủy bỏ. Tuy nhiên, sự ra đi của thánh nhân đã khiến dư luận bàng hoàng, cho rằng người xưa “làm quỷ sợ hãi” và trở thành biểu tượng sáng ngời về thái độ của người trí thức đi trước thời đại.

Vì không thể thực hiện “Sống từ khi chết”, “Treo mũ ở cửa Huyền Vũ”, và sau đó nghỉ hưu từ Wenhua, sống ở dãy núi Fenghuang, làng Jiling, Zhiling, tên là Tie An (một người đàn ông sống trong cuộc sống ẩn dật và thu thập củi). Ông đã dạy và viết ở đây cho đến khi qua đời. Ông mất vào năm Chen Yidong thứ nhất (1370) và được vua ban tế, thụy là thủy văn trinh.

Đền thờ Chu Văn AnĐền thờ Chu Văn An

Theo thư tịch cũ, Zhu Wen’an đã viết nhiều sách và để lại các tác phẩm của mình: hai tập thơ “Guoyu Pirates” và chữ Hán “Tie Yin Pirates”. Ông cũng viết một cuốn sách gồm các bộ tứ đơn giản có tên là Bốn giao ước. Theo một tài liệu nghiên cứu gần đây, Zhu Wen’an, cũng là một học giả về y học phương Đông, đã viết một cuốn sách có tên “Y học cơ bản Ji Chudibian”, trong đó có những lý thuyết cơ bản của y học phương Đông để điều trị bệnh.

Nhưng cho đến nay chỉ có 12 bài thơ của ông được le quy don đưa vào “toan viet thi luc”, hầu hết đều bị thất lạc. Bác Pan Hui nhận xét: “Thơ êm đềm và thanh thoát”. Đây là một bài thơ được viết bởi Zhu Wen’an khi ông đang sống ẩn dật ở núi Fenghuang. Nhìn chung, thơ của người ẩn sĩ thường có hương vị sầu muộn, nhưng với sự trầm lắng và thanh thản nó chỉ tồn tại trong âm hưởng của bài thơ. Thơ của ông chịu ảnh hưởng của Phật giáo như nhiều nhà thơ thời bấy giờ, nhưng quan trọng hơn, ông coi trọng thực tế và tin tưởng vào sự chiêm nghiệm của bản thân, không thành kiến ​​và tuân theo những dòng tư tưởng đã có. Mặc dù những bài thơ của ông ca ngợi chủ nghĩa thoát ly, nhưng đằng sau hậu trường vẫn có thể nghe thấy một cảm giác chưa hoàn toàn thoát khỏi truyền thống “ghét như địa ngục” (lạnh như tro). Làm sao sau khi chết hắn vẫn ở kinh đô nên buộc phải ở ẩn, mang theo nguyện vọng cứu giúp thiên hạ nhưng không thể làm gì được, càng không phải vì muốn tiêu tiền trên mây. nghìn. Anh giấu mình đi, nhưng trái tim anh vẫn sống.

Cuộc sống trong sáng, thanh đạm của ông là tấm gương sáng của thời đại phong kiến. Khi ông qua đời, vị vua của trái đất đã ban cho ông vinh dự lớn nhất là được lưu giữ một trí thức trong đại sảnh văn học. Sự nghiệp của ông được ghi trong văn bia ở Văn miếu – Quốc Tử Giám. Nhà vua cũng đặt tên cho ông là Fan Ting. Một cái tên như vậy nhằm tôn vinh một người đàn ông kết hợp được hai khía cạnh đạo đức: lịch thiệp bên ngoài, chính trực và cương nghị bên trong. Trong lịch sử giáo dục dân tộc, ông cũng đã giành được vị trí cao cả nhất, xứng đáng là người đứng đầu các nhà giáo từ xưa đến nay. Ông đã vượt ngưỡng: suốt đời làm thầy giỏi, suốt đời làm thầy giỏi, đúng như lời Bác Phàn Huệ đã ca ngợi: “Tinh tấn học tập, tinh thần tự giác cao thượng, trước sau như một của làng nho Việt Nam. Chỉ có ông, khác đàn ông không thể so sánh. ”

Câu đối về sự hy sinh của Zhu Wen’an sẽ được lưu truyền mãi mãi:

trần văn tri hà thời, da phi phi phi phi nương nương sơn môn tấn ẩn xuất xứ, hựu cửu ngưỡng phi phàm phong.

(Khi hết kiếp người, chẳng phải thú vui của hiền nhân núi Phượng Hoàng vẫn để lại dấu tích nơi sông núi, muôn đời vẫn ngưỡng mộ phong cách của bậc hiền triết.)

<3

Tham khảo:

  1. Thơ văn (Nhà xuất bản Khoa học Xã hội, Hà Nội, 1978)
  2. Từ điển Bách khoa Việt Nam
  3. thivien.net
  4. wikisource.org
  5. vietsciences.org

Related Articles

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button